Posted in DỊCH

Dịch dọc một chút từ Creepypasta.

Số là đột nhiên nghe một link đọc truyện Creepypasta từ youtube. mà trình nghe thì cùi quá đi…T.T thế là phải mò đi đọc truyện chữ. Đọc truyện chữ vừa sợ lại vừa…ham, cứ thế là đọc. Đến phần kết đột nhiên lại cảm thấy buồn quá, thế nên dịch lại phần kết rồi đăng vào đây. Nguyên truyện đã có người dịch rồi, dịch lại thì công phu quá nên chỉ dịch phần mình cảm thấy thích thôi ah.

Mà…lâu quá chả đụng tới tiếng anh. Trình dịch cũng thảm thiết hơn ít nhiều…

À,  mọi người có thể xem bản tiếng anh ở link đã được addở phía dưới.

Thôi thì lần post này xem như đổi món nhé!

“Đối tượng nghiên cứu cuối cùng có khả năng nói bắt đầu gào thét khi bị cột lại. Điện não đồ của ông ta tương tự như đối tượng vừa mới chết lúc ngủ. Viên chỉ huy ra lệnh khóa phòng nghiên cứu, nhốt luôn hai đối tượng nghiên cứu và ba nhà khoa học. Ngay lập tức, một trong ba người cướp lấy khẩu súng và bắn vào giữa hai mắt của viên chỉ huy, sau đó nổ súng bắn vỡ đầu đối tượng nghiên cứu bị câm. 

 

Mũi súng của ông chỉa thẳng vào đối tượng còn lại, người này vẫn còn đang nằm trên giường trong lúc đội nghiên cứu và các nhân viên y tế tháo chạy ra khỏi phòng. “Tao sẽ không bị khóa ở đây với mấy thứ này! Không phải với MÀY!” ông gào vào người đang bị cột. “Mày là thứ gì? Tao muốn biết!”

 

 Đối tượng mở miệng cười. 

 

“Sao mi lại quên dễ dàng như vậy?” Đối tượng nghiên cứu hỏi. “Bọn ta chính là mi. Bọn ta là sự điên loạn ẩn nấp trong lòng tụi bây. Bọn ta cầu xin được giải thoát trong mọi khoảnh khắc nằm tại tâm trí thú vật bản ngã của tụi bây. Bọn ta là thứ tụi bây luôn lén lút làm dịu đi trong yên lặng và tê liệt mỗi khi tụi bây chìm vào trong giấc ngủ thiên đường, nơi mà bọn ta chẳng thể đặt chân đến.

 

Nhà khoa học ngừng tay. Sau đó nhắm vào tim của đối tượng và nổ súng. Điện tâm đồ giãn thành đường thẳng khi ông ta thì thào lời cuối cùng. 

 

 

 

 

“Vậy là…gần…tự do…” 

 

 

 

Dịch từ Creepypasta The Russian Sleep Experiment

By Hiển Minh

Posted in DỊCH

[Viết lại từ QT.] Thu Vũ Vi Lương 1-3

Thu Vũ Vi Lương

 

Tác giả: Bất Dạ

 

Viết lại từ QT những phân đoạn thích nhất: Hiển Minh

A/n: Tất cả những dòng sau đây đều không được xác nhận từ chính chủ. Mình chỉ viết lại nó thông qua sự hiểu và mò mẫm từ phần mềm QT và Google dịch. Vì là mò mẫm nên phần chính xác sẽ không nhiều. Và đây chỉ là những đoạn trích mình thích nhất trong từng chương . Không phải toàn bộ nội dung của chương đó. 

Chương 1: Khởi hành. 

Thái Hậu nhìn nhìn đám hành lý bị vứt bốn phía xung quanh Khưu Thiên “Mớ này là của cậu?”, một ba lô 65 lít to oành, một túi máy tính xách tay, một túi giấy nhỏ bên trong chứa món bánh ngọt ngàn tầng được mua từ hồi còn ở Đài Bắc.

 

“Ai da, cái này có vẻ là nặng nhất nè! Để tôi giúp cậu mang!” rất nhanh chóng, Thái Hậu cầm ngay cái túi giấy đựng bánh, sau đó bước nhanh đến cửa ra. “Đi thôi, chúng ta thuê xe về nhà.”

 

Khỉ! Khưu Thiên một bên mắng, một bên đeo ba lô, vội vội vàng vàng đuổi theo sau Thái Hậu. Cửa tự động mở ra, bầu trời Thành Đô vào tháng ba hướng thẳng vào anh, không khí vẫn rét lạnh như cũ, khiến anh phải vội vàng lôi áo khoác từ trong ba lô ra.

 

“Gấu trúc kìa~~~~!” Khưu Thiên chỉ đồng hồ có hình gấu trúc đang xoay vòng mà ré lên.

 

“Ờ, trên đường nhiều lắm.” Thái Hậu đáp bình tĩnh.

 

“…Gấu trúc chạy trên đường sao?”

 

“Phải.” Thái Hậu vẫn bình tĩnh như trước.

 

“…”

 

Chẳng bao lâu sau, Khưu Thiên liền biết câu trả lời của Thái Hậu luôn khác biệt đến cỡ nào, gấu trúc chạy đầy đường! Chúng ở trên taxi, ở trên những biển hiệu bên đường, thậm chí là ở trên mấy cái bản chắn đường làm bằng nhựa hình tam giác!

 

Bất quá…đây chẳng liên quan gì đến con gấu trúc trong truyền thuyết kia cả.

.

.

.

.

Chương 2: Thái Hậu. 

.

.

“Ah, thế là con trai hay con gái?”

 

Khưu Thiên bị câu nói này dọa đến mức mém té xuống ghế. “Sao lại hỏi vậy ah?” Hắn run rẩy gõ tin.

 

“Phải biết đối phương là nam hay nữ thì mới có thể thảo luận tiếp được chứ! Đã nói với cậu rồi, thế giới này khủng bố lắm! Nào dị tính, nào đồng tính, nào song tính cùng với một đống người phô trương này nọ mà chẳng biết được giới tính thật của mình. Cho nên cậu sẽ không thể cho rằng tất cả mọi người đều đi mến người khác phái được. Cậu, chỉ có thể quy hết mọi người trở thành “người” mà thôi, không được tự tiện quyết định khuynh hướng thích ai đó của người ta. Hiểu không anh bạn nhỏ?” 

.

.

.

“Cậu em, cậu biết không, nếu chúng ta thực thể hóa từ “Thích” thì nó sẽ giống như một bao rác vậy. Nếu cậu ta không thích cậu, mà cậu lại đi thông báo rằng cậu thích người ta, thế thì chẳng khác nào đem một bao rác quăng về phía cậu ta cả. Cậu sẽ khỏe, nhưng cậu ta thì không. Cậu có nghĩ đến hay không, bây giờ mọi người đang vào độ thi học kỳ. Nếu cậu ta không thích con trai mà lại bị một thằng khác thông báo cảm tình thì sẽ tạo đến ảnh hưởng như thế nào? Bằng ngược lại, cậu ta thích con trai, nhưng lại không thích cậu! Như vậy còn ảnh hưởng gì rơi xuống đầu cậu ta nữa? Nếu cả hai tụi bây đều thích nhau, thế thì ảnh hưởng gì đến mọi người a?”

 .

.

“Nếu thích khi thực thể hóa lên là một bao rác. Thế yêu khi thực thể hóa lên sẽ thành cái gì?” Khưu thiên đem suy nghĩ của mình hỏi A Thái.

 

“Giống như món dồi trường ah.” A Thái nói. “Lúc chưa luộc thì rất to, nhưng khi luộc thì sẽ co lại, nếu không luộc…quá..chà..tự nhiên nói làm liên tưởng đến..thật muốn ăn ah..”

 

Khưu Thiên nghĩ những so sánh này nọ của người lớn thật sự rất thần bí nha.

 .

.

“Thích” là một loại cảm tình dễ phôi pha, sẽ nhanh phai nhạt thôi.” A Thái đã nói như thế khi hắn chia tay mối tình đầu tiên.

 

“Yêu thì sao?” Ở tuổi 19, mong muốn cả đời này chính là một tình yêu thật oanh liệt.

 

“Yêu là cảm tình đáng quý nhất, đời này chỉ cần một lần là đủ rồi.”

.

.

Chương 3: Thái Hậu anh minh. 

.

.

.

Buổi tối đầu tiên ở Thành Đô, Khưu Thiên đã chính thức được cứu vớt khỏi bể trần đau khổ. Món lẩu vừng cay tẩm đầy ớt làm cả người anh mồ hôi như tắm. Làm anh cảm thấy tâm tình thanh tịnh tốt lành, cả bụng vui vầy hạnh phúc.

 

“Tụi mình có thể được cứu độ mỗi ngày như thế này không ah?” Hắn thòm thèm hỏi Thái Hậu.

 

“Cậu nghiệp chướng nặng nề, chỉ có thể tự mình sám hối.”

.

.

.

“Thật ra là…tôi cũng không biết mình muốn gì. Tôi thích làm đồ họa, nhưng cái này chỉ là yêu thích ở mức độ công việc. Không giống như tiểu Thành đối với thiết kế của nó, nó chính là yêu công việc đó đến chết. Nhưng tôi không hiểu… Rõ ràng, nó là người không hề có nhiệt tình gì cả….Tôi nghĩ đến chuyện tìm công việc khác, nhưng lại không biết phải làm gì bây giờ. Tôi muốn tìm xem mình có công việc nào thực yêu thích hay không.”

.

.

.

“Kỳ thật tôi rất khâm phục tiểu Thành. Cô có biết vì sao tôi với nó hợp nhau không? Bởi vì chúng tôi tình tình hoàn toàn tương phản. Tôi với nó chính là hai mặt trái ngược hoàn toàn. Vì thế mới hợp lại sống được với nhau.”

 

Lý Dĩ Thành tính cách đạm mạc, thiếu thốn nhiệt tình, đối với nhiều chuyện rất nghiêm túc. Giống như đối với việc thiết kế, đi du lịch, hay yêu đương. Nhiệt tình của Lý Dĩ Thành toàn bộ đều tập trung rót vào trong ba việc ấy, giống như bước trên con đường một chiều, một đi thì sẽ không quay lại nữa.

 

Khưu Thiên lại phóng khoáng, trên người tràn ngập nhất chính là nhiệt tình. Nhưng anh lại không tập trung chuyên chú vào bất kỳ thứ gì. Anh thích rất nhiều thứ, nhưng chưa từng đem tim ra mà yêu. Tựa như bước vào trong nhà ga ở Đài Bắc, anh không lạc đường chút nào, nhưng lại không biết làm thế nào để rời đi.

.

.

.

“Ngành làm việc của Tiểu Thành ấy mà, không quá nhiệt tình cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến tiến độ công việc. Cậu cũng ổn, ít nhất thì cậu cũng thích công việc cậu đang làm. Cá tính cậu cũng hợp với nó. Người trên đời này đa phần không tìm thấy được tình yêu trong việc họ đang làm. Yêu thích một chút cũng không nhiều lắm. Quan trọng là, phải tìm ra giá trị đi kèm của công việc đó.”

 

“Giá trị kèm theo?”

 

“Ừ, giá trị kèm theo, giống như giá trị kèm theo trong công việc của tôi chính là món lẩu vừng cay, và phong cảnh của vùng này. Thái Hậu uống một hớp bia, tiếp tục nói. “Cậu là người trong nhà nên tôi mới nói với cậu điều này. Cậu có biết ba tôi làm nghề gì không? Ông ấy là người dọn rác. Cậu nói xem, ông ấy có thích công việc đó không? Không thể nào. Nhưng, giá trị kèm theo của công việc này chính là đã khiến một người mù chữ như ông ngày ngày lái xe rác, nuôi con đến lớn.”

 

Khưu Thiên trầm mặc, đem bia một hơi uống hết, sau đó ném vỏ lon vào thùng rác. Lời nói của Thái Hậu làm anh có nảy ra một ý nghĩ mơ hồ trong đầu.

 

“Nói trắng ra là cậu không có nơi nào để nương tựa.” Thái Hậu trực tiếp nói ra suy nghĩ của anh. “Trên thế giới này không có người nào tự nguyện hy sinh dâng hiến không cái gì. Gia đình, tình yêu, chính là một trong những tác nhân tạo ra những giấc mộng lớn.”

 

Khưu Thiên trầm mặc mở thêm một lon bia, uống vài hớp sau đó mới nói. “Thái Hậu, cô càng nói tôi càng cảm thấy mình thật bi thảm. Cô biết không, tôi đã quen đủ 16 người bạn trai rồi, 16 mối tình! Từng người từng người tôi đều rất yêu thích, vì yêu thích mới kết giao với người ta. Tóm lại, tôi đã tạo ra được 16 cái bao rác! Và những người đó cuối cùng cũng chỉ là một cái hồ sơ về một người qua đường giáp nào đó mà thôi! Còn tôi, một cái dồi trường cũng chưa được đụng đến…Cho đến giờ thì tôi sinh ra để làm gì chứ!”

 

Khưu Thiên gập chân, chôn đầu vào ngực mình, uể oải không nói nên lời. Anh biết cảm giác thích là gì, anh quen thuộc từng quá trình sở hữu cảm tình. Anh có thể nắm rõ tiết tấu khi hai người quen nhau. Thậm chí có hẳn một quy trình chia tay được lên chi tiết tỉ mỉ. Cái chính là anh chưa từng thực sự yêu ai, rất nhiều lần quen bạn trai, chính là vì muốn che lấp cảm giác tịch mịch đau đớn của mình. 

.

.

.

“Tôi đã 30 tuổi rồi. Thái Hậu. Tôi biết cô khi tôi 18 tuổi. Khi đó tôi còn ảo tưởng mình sẽ có một mối tình oanh liệt hoành tráng. Tới giờ, đó đã là chuyện của 12 năm về trước. Tiểu Thành, người rất ít duyên trần cũng đã oanh oanh liệt liệt có đến hai lần yêu đương! Còn tôi, ngay cả một cái bóng cũng chẳng tìm đâu cho thấy, thật sự, hiện tại tôi muốn khóc, cũng chẳn biết nên tìm ai mà khóc.” 

.

.

.

“Ai da, đừng kích động. Rất nhiều chuyện tôi có thể dùng kinh nghiệm của mình để chỉ cho cậu. Nhưng duyên phận, hai chữ này, tôi cũng chỉ có thể nói với cậu rằng hãy chờ duyên mà thôi. Mệnh lý chung quy sẽ có thể xoay vần, nhưng không thể cưỡng cầu…cậu phải đối mặt, chấp nhận, tiêu hóa nó, rồi sau đó buông bỏ nó thôi.”

 

“Tôi chắc là nên ở nhà coi phim thì khỏe thân rồi!”

 

“Cái này giống như công việc thôi. Người có thể nhận được việc thì đã là rất tốt. Nhưng nhận được việc mình thích thì không có bao nhiêu.” .

.

.

 Thái Hậu nói Lý Dĩ Thành là một “Độc bản”, lúc đó Thái Hậu giải thích như sau: “Mỗi một chuyện xảy ra trong đời cậu ta đều giống như là một quyển sách. Sau khi hết chuyện thì sách cũng chấm dứt, cho dù nhân vật trong sách van cầu khổ sở nói hắn tiếp tục thì hắn cũng chẳng viết phần tiếp được.”

 

Khưu Thiên báo lại tình hình xong lại chất vấn Thái Hậu. “Cô không phải đã nói nó là một Độc Bản sao! Vậy nó cùng với cái thằng khốn nào đó bắt đầu lại thì nói như thế nào?”

 

“Đây là tác phẩm cập nhật tài liệu mới. Cho nên là một độc bản mới chứ không phải là một bản extra đi kèm, tên khốn kia thật sự đã xin lỗi nó rồi, nên độc bản cũ chỉ có thể đốt đi.”

.

.

.

“Còn tôi là sách như thế nào?” 

.

“Không phải sách, cậu chính là mùa thu.” Anh liền lề mề đeo theo hỏi Thái Hậu, Thái Hậu bỏ lại một câu. “Rất khó giải thích, có ngày rồi cậu sẽ biết thôi.”

.

.

Rất nhiều năm sau, có một ngày Khưu Thiên thật sự đã biết, anh chính là mùa thu. Không giống mùa hè nóng bỏng đầy nắng, chẳng giống mùa đông lãnh đạm tĩnh mịch, càng không phải mùa xuân ấm áp hoa nở tươi sắc. Anh là mùa thu. Là tiết trời ôn hòa ẩn dấu tịch mịch. Là đa tình vô tâm.   

.

.

Thu Vũ Vi Lương. Chương 1 đến 3. 

Viết lại từ QT bởi Hiển Minh. Hướng tình yêu về kẻ cô đơn Khưu Thiên,

và  Thành Đô, nơi mà tôi cho rằng thuộc về kiếp trước của mình.. 

 

Posted in DỊCH

Viết lại từ QT.

Đam mỹ Bình Hoa

Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu

Viết lại từ QT những phân đoạn thích nhất: Hiển Minh

.

.

.

Đường trơn trợt bởi trời mưa. Vào lúc xe bẻ lái liền bị trượt đập mạnh vào gốc cây rất to ở ven đường. Thân cây bị đâm ngã, tán cây liền đổ ập xuống mui xe. Tài xế bẻ lái nghịch tay, kết quả phó lái là người bị thương nghiêm trọng nhất. Tần Trí Viễn ngồi ở phía sau phó lái vội vàng đẩy Cố Ngôn sang một bên, Cố Ngôn và Trương Kỳ ngã đập vào nhau đau đến không thở nổi.

Sau đó họ nghe thấy Tần Trí Viễn gào.

“Triệu Tân!”

Thanh âm tê tâm liệt phế như vậy, cả đời này Cố Ngôn chưa từng nghe qua.

Trong khoảnh khắc, cậu rõ ràng tất cả.

Những điểm mà trước đây cậu cảm thấy không hợp lý, những chi tiết nhỏ bị cậu bỏ ra, giờ này khắc này đã móc lại với nhau thật hoàn chỉnh. Vẻ mặt Tần Trí Viễn tái nhợt trong buổi tiệc chúc mừng đó, thư phòng vì sao lại được sửa lại, và cả tại sao anh ấy lại xuất hiện ở công ty A…tất cả đều liên quan đến một người.

Mà người đó, không phải Cố Ngôn.

.

.

.

Cố Ngôn nhìn thấy thần sắc kinh dị lộ ra từ đáy mắt Trương Kỳ, cậu biết vẻ mặt mình hiện tại cũng sẽ giống như vậy. Ô tô bị biến dạng, móp méo kinh khủng, mà Tần Trí Viễn lại đang quên lấy bản thân, cố hết sức nhào về phía Triệu Tân.

Dù có là một nghìn lời yêu đương cũng chẳng còn ý nghĩa.

Đối mặt với cái chết mới hiểu được, tình ai chân thật.

 

.

.

.

Cố Ngôn có một giấc mộng dài.

Cậu mơ thấy những ngày làm việc khi còn trẻ. Lúc đó khờ dại biết bao nhiêu, đơn thuần biết bao nhiêu, người ta nói cái gì đều ngốc ngơ tin tưởng, nghĩ giới giải trí này dễ dàng thâm nhập, lại dễ kiếm được tiền, liền không quan tâm gì nữa mà lập tức bước vào trong. Sau đó…chính là trời đất đảo điên.

Ký xong hợp đồng mới hối hận, nhưng lại không thể trốn thoát, huống chi cậu thật sự rất cần tiền.

Ngày trước cậu toàn tâm toàn ý muốn làm đầu bếp, căn bản không biết diễn xuất là như thế nào. Hở một chút liền bị ăn mắng, luôn không nhớ nổi lời thoại, cậu….tính cậu lại quật cường như vậy, không biết chịu thua hay yếu thế là cái gì, cho nên trên người luôn có vết thương.

Thời điểm gian nan nhất kia đến giờ cậu vẫn còn nhớ rất rõ, ban ngày quay phim ở trường quay, buổi tối còn nhận làm thêm. Buổi sáng mỗi ngày đều mua hai cái bánh bao, đem phần da ăn hết còn phần nhân giữ lại. Buổi tối mang ra trộn với cơm để ăn. Giữa trưa ăn cơm hộp mà tổ hậu cần cung cấp. Mấy tháng trời đều là hương vị chua xót trong cổ họng.

Trong dòng nước sâu, trong ngọn lửa bỏng, chỉ duy nhất có một bàn tay hướng về phía cậu.

Cậu không quên được sự ấm áp mà đầu ngón tay kia truyền đền. Trước đây cậu là người yếu đuối như vậy, sau đó giản đơn yêu Tần Trí Viễn mà dần trở nên cường đại.

Cậu kiên định với mục tiêu.

Cậu vô cùng nhẫn nại.

Cậu vất vả đi đến tận lúc này, giờ chỉ cần động tay một chút liền đã có thể nắm chặt được thứ mà mình chờ đợi từ rất lâu.

Cố Ngôn run rẩy đưa tay, chợt nhận lại một trận đau đớn khủng khiếp từ lòng bàn tay truyền đến.

Sau đó liền tỉnh khỏi cơn mơ. Cậu thấy mình đang mặc y phục bệnh nhân rộng thùng thình, nằm trong phòng bệnh trắng như tuyết, tay phải quấn băng trắng, tay trái đang truyền dịch.

Hình ảnh tai nạn trong trí nhớ liền hiện về.

Cố Ngôn hoảng hốt một hồi lâu rồi mới chậm rãi phục hồi tinh thần. Tay phải của cậu đã bị thương, ngay cả nắm tay lại chút thôi cũng chẳng có sức để mà làm. Cậu biết, giấc mộng của mình đã chấm dứt.

Hoàn toàn chấm dứt.

.

.

.

Tần Trí Viễn cúi người, thật cẩn thận cài hết từng chiếc nút, cuối cùng vuốt ve bả vai của Cố Ngôn, nhét tờ chi phiếu vào túi cậu: “Mật mã là sinh nhật của em.”

A, ngay cả phí chia tay cũng chuẩn bị thật tốt rồi.

Điều này cho thấy rằng anh tuy trong tâm vẫn muốn giữ Cố Ngôn lại, nhưng vẫn sẽ biết được mình sẽ thật bại như thế nào. Đường lui đã được cán nên từ lâu, bản thân sẽ luôn được đặt trong tình trạng an toàn nhất.

Anh chưa từng mạo hiểm vì tình.

Cố Ngôn hiểu Tần Trí Viễn rất rõ. Cậu biết anh luôn ra tay rất hào phóng, số ghi trong chi phiếu chắc chắn sẽ khiến cậu vừa lòng. Nếu không có được người thì phải lấy một chút tiền chứ làm sao đây, chẳng lẽ vừa không có người lại vừa chẳng có tiền hay sao?

Cố Ngôn nhớ đến bộ phim truyền hình mà mình đã quay trước đây. Khi nữ diễn viên chính bị người ta vứt bỏ liền khóc lên thật to. Nước mắt chảy thành sông, gào thét: “Em thật lòng trao tim mình cho anh, là thật lòng thật dạ cho anh, em tặng anh cả thanh xuân của mình…” Thật buồn cười làm sao, chẳng lẽ cô không phải là cố trao cho người ta hay sao? Chẳng lẽ không phải là cô cố ý đào tim ra cho người ta hay sao? Về phần tuổi xuân, dù có gặp người này hay không thì thời xuân sắc ấy cũng sẽ qua đi mà thôi.

Vì thế cậu vô cùng vui vẻ nhận lấy tờ chi phiếu này, nửa híp mắt lại nhìn vào Tần Trí Viễn mà nói: “Cảm ơn anh đã nhiều năm làm bạn cùng em như vậy.”

.

.

.

.

Dừng một hơi, lại nói: “Hãy tưởng tượng ra rằng cậu sắp chết, mà người phụ nữ cậu yêu thương nhất lại đang ở bên cạnh một người đàn ông khác…Loại tâm tình tuyệt vọng này khó diễn lắm hay sao?”

Cố Ngôn lắc đầu, vào vị trí một lần nữa.

Đúng vậy, cái này có gì khó đâu?

Cậu ngay cả khó diễn hơn nữa cũng đã diễn hoàn thành rồi.

Mưa to lại rơi lần nữa, bọt nước tí tách đập lên trên người Cố Ngôn làm cậu có chút đau. Đầu tiên cậu một tay chống lên kiếm, một tay ôm lấy ngực, sau đó giống như không chịu đựng được nữa, chậm rãi, chậm rãi ngã. Cuối cùng buông tay khỏi thanh kiếm, hoàn toàn ngã sấp xuống, chìm trong màn mưa.

Tách ….tách…

Bọt nước bắn lên làm mờ mắt cậu.

Cố Ngôn không thử động đậy cơ thể. Cậu biết mình cuối cùng cũng đã không thể đứng dậy nổi nữa, nhưng cậu vẫn liều mạng mở mắt thật to như trước, ảo tưởng rằng người yêu sẽ xuất hiện ở giây tiếp theo này thôi.

Làn nước lạnh lẽo không ngừng chảy xuống. Hình như cậu đã nhìn thấy Tần Trí Viễn.

Cậu ở trong mưa, anh ở ngoài mưa.

Giống như cảnh trong một giấc mơ nào đó mà chỉ cần duỗi tay thôi là có thể bắt lấy.

Giấc mơ của cậu kỳ thật rất giản đơn. Chính là ban ngày kiếm tiền nuôi gia đình, buổi tối cầm muôi nấu cơm. Đem người trong tim dưỡng thành trắng trắng mập mập, như thế sẽ cảm thấy thành tựu biết bao nhiêu. Cậu đã nghĩ mình có thể thực hiện nó, ít nhất thì Tần Trí Viễn đã mang đến cho cậu loại lỗi giác như vậy.

Điều đáng sợ nhất không phải là mộng không thành hiện thực, mà chính là khi bạn nghĩ mình rõ ràng đã có thể chạm đến rồi thì lại bị một cú tạt đánh tỉnh.

Hết thảy, chỉ là ảo giác. Cậu đến lúc chết cũng không đợi được anh đến.

Nước mắt hòa trong mưa, chảy xuống.

Giống như kịch bản đã viết nên, cậu cứ như vậy, thật lặng yên, không tiếng động nào…khăng khăng…một mực cả đời yêu anh ta.

.

.

.

Lâm Gia Duệ không nói gì, chỉ đem Laptop đặt lên bàn sau đó mở ra, chọn thư mục video sau đó nhấn vào một đoạn phim.

Cố Ngôn và Tần Trí Viễn cùng nhau xem qua.

Nhạc mở đầu vừa vang lên, Cố Ngôn liền nhận ra đây là đoạn Trailer của phim “Thanh Ti”. Phim này mấy tháng trước đã đóng máy, khoảng tháng mười sẽ bắt đầu trình chiếu, hiện tại chính là thời điểm tuyên truyền.

Tuy rằng phần diễn của Cố Ngôn bị cắt không ít, nhưng hai diễn viên chính vẫn được giữ lại khi tuyên truyền. Vì thế phần của cậu trong trailer cũng có khá nhiều cảnh. Trong đó có cảnh vị bạch y công tử đứng tại chòi nghỉ mát thổi địch, gió nhè nhẹ nâng lọn tóc đen bay lên. Vào lúc đưa tay xẹt qua thái dương, những cánh hoa ở bên ngoài bỗng rơi đầy trời. Hình ảnh đẹp đến khôn tả.

Tần Trí Viễn hơi xuất thần.

Lân Gia Duệ lại ngáp, chỉnh nhanh qua một vài đoạn nữa, thẳng đến cảnh gương mặt bị hủy dung của Cố Ngôn mới chạy lại bình thường.

Nhạc nền sầu bi.

Lướt qua hình ảnh nam nữ ngọt ngào dạo trên du thuyền. Sau đó hiện ra cảnh Cố Ngôn chống kiếm đứng dưới trời mưa to. Quần áo cậu rách mướp, cả người bị mưa xối ướt sũng, vết thương trên mặt càng thêm phần dữ tợn. Cậu một bên áp tay lên ngực không ngừng ho khan. Một bên như dùng hết khí lực để đứng. Cuối cùng không chịu nổi, ngã xuống trong mưa.

….Cậu…không đứng lên được nữa.

.

.

.

.

Tần Trí Viễn chăm chú xem.

Anh thấy hình ảnh Cố Ngôn vô cùng mỏi mệt như thế nào, sau đó tựa hồ như không thể chịu đựng nổi nữa mà té trên mặt đất như thế nào, giãy giụa muốn đứng lên như thế nào, và cuối cùng tuyệt vọng buông rơi ra sao. Mặc kệ mưa quất vào người. Trên mặt dính đầy bùn đen, vết sẹo trên má vặn vẹo đáng sợ biết bao nhiêu, duy chỉ có đôi mắt vẫn còn trong suốt sáng ngời.

Màn hình kéo gần lại, đặc tả ánh mắt của Cố Ngôn.

Nước mắt theo nhãn thần đen thẫm chảy xuống, hòa trộn tan vào mưa, biến mất không dấu vết. Nhưng cậu vẫn như cũ, mở mắt thật to. Một đường thẳng tắp nhìn vào nơi nào đó, tựa như nơi ấy có người cậu yêu đang đứng. Mà, cậu thì cả đời này nhìn người kia như vậy. Sau đó, màn hình nhoáng lên một cái, tầm mắt Cố Ngôn mất đi tiêu điểm. Ánh sáng trong đáy mắt ảm đạm dần đi. Mang ý nghĩa rằng sinh mệnh của người này đã đến hồi chấm dứt.

Ngực Tần Trí Viễn nhói lên khi nhìn thấy hình ảnh này, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ hoang đường. Anh cảm thấy rằng cái chết không chỉ lấy đi sinh mạng của nhân vật mà Cố Ngôn đang vào vai. Hình như nó còn tước luôn cả thứ tình yêu sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm của anh ta, từ từ rút khỏi cơ thể, biến vào trong mưa.

.

.

.

Anh từng tưởng tượng ra cảnh bản thân làm thế nào để vượt qua được cái đêm đó, sẽ say mềm, sẽ tìm hoan mua vui, rồi… Anh không hề nghĩ rằng mình sẽ ở cạnh Cố Ngôn, ngả đầu cạnh bên cậu rồi chìm vào giấc ngủ. Hơn nữa lại ngủ thật trầm, thật sâu, đến buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Anh còn nhớ Cố Ngôn dùng tay mơn trớn bầu mắt anh như thế nào, vừa chuyển động lại vừa dùng giọng nói mềm nhẹ kề sát bên lỗ tai anh mà thì thầm. Thời gian có thể chiến thắng mọi thứ. Mỗi lần anh bị thương vì mối tình này. Những lúc thống khổ vì vết thương như vậy, hình như chỉ có mình Cố Ngôn ở bên cạnh.

Anh không biết rằng ngày hôm sau Cố Ngôn sẽ đi quay.

Lại càng không biết được cậu lần này đến lần khác té ngã trong làn mưa lạnh ngắt, toàn tâm toàn ý đợi chờ người sẽ không bao giờ xuất hiện.

…cho đến lúc tình yêu khắc sâu trong tâm khảm kia bị tiêu hủy hầu như chẳng còn lại gì.

Đây thật sự là diễn sao ?

Hơn ai khác, Tần Trí Viễn rõ ràng rằng cách diễn của Cố Ngôn là vô cùng cứng ngắc, mất tự nhiên. Cậu ấy cho đến bây giờ chỉ biết diễn vai của chính mình.

Vì thế, cái mà anh nhìn thấy được trong đoạn phim kia chính là biểu hiện chân thật nhất của Cố Ngôn.

.

.

.

Tần Trí Viễn không có lý do gì để giữ cậu lại.

Anh vừa nhận ra rằng Cố Ngôn đã giữ thái độ như thế này mấy tháng qua rồi, chỉ bản thân anh đến giờ này mới nhận ra sự biến đổi đó.

Vào buổi chiều của mấy tháng trước, anh còn thả mình trong mộng, nhớ thương một người khác.

Mà tim của Cố Ngôn thì đã hóa tàn tro.

.

.

.

.

Tần Trí Viễn không thể tưởng tượng ra cảnh đó.

Ở bên trong chiếc xe móp méo, Cố Ngôn cắn răng quên mình chạy đến cứu anh.

Mặc cho nhánh cây xuyên qua bàn tay phải mà cậu dùng để nấu nướng. Máu từng giọt từng giọt rơi trên mặt người yêu. Bản thân lại vừa biết được. Trong lòng người đó thật ra lại ẩn chứa hình ảnh của một người khác.

Cậu đã sống qua hai mươi mấy phút kia như thế nào vậy?

Mắt nhìn thấy tình yêu của mình từ từ bị xé rách. Giấc mộng bao năm từng chút từng chút tuột khỏi tay. Đào tâm can ra cho người yêu lại bị người ta hung hăng dùng chân giẫm nát.

.

.

.

.

Tần Trí Viễn nghe tiếng cúp điện thoại, thấy đèn trong nhà Cố Ngôn cũng tắt, dù mở to mắt như thế nào cũng chỉ có thấy được một mảng tối đen. Anh không gọi lại nữa, chỉ ngồi trong xe nghỉ ngơi một chút rồi sau đó quay trở lại nhà mình. Đứng trong phòng bếp lạnh lẽo như đang đứng trong phòng khách sạn, một chút nhân khí cũng không thấy. Phòng bếp xa hoa vừa được sửa sang lại càng làm người ta chói mắt.

Căn bếp được hoàn thành trước khi có vụ tai nạn, Tần Trí Viễn từng đứng tại nơi này tưởng tượng bộ dáng Cố Ngôn đứng nấu cơm. Giờ anh hiện tại chẳng muốn nghĩ đến điều gì nữa, cởi bỏ tây trang, chậm rãi kéo tay áo, đem từng món từng món có trong nhà bếp. Từng chút. Từng chút đập nát.

Anh là người theo chủ nghĩa hòa mỹ đến hết thuốc chữa.

Anh vào vai một đứa con ngoan, một người anh hiền đã ba mươi mấy năm.

Nhưng anh một lần, lại một lần, vì Cố Ngôn mà đánh mất hết hình tượng.

Tần Trí Viễn cho dù là lúc đập đồ thì cũng biểu hiện thật nghiêm túc, hơn nữa phòng ở có khả năng cách âm thật tốt, không mang tiếng động vang đi lớn bao nhiêu. Anh mang toàn bộ phòng bếp biến thành một đống rối tinh rối mù xong thì mới vui lòng ngừng tay, đi qua mở TV.

Cho đến khi Cố Ngôn hiện ra trên màn ảnh, Tần Trí Viễn mới hoàn toàn không thể không chế tâm tình mình được nữa.

Anh chậm rãi ngã ngồi xuống đống phế tích nát tan kia, tay cầm điều khiển từ xa, khiến cho Cố Ngôn trong TV chậm rãi lần này đến lần khác nói lại câu Em Yêu Anh. Giống như chỉ cần như vậy thôi thì thời gian sẽ dừng lại ở thời khắc mà Cố Ngôn nói yêu anh.

Khi ấy vụ tai nạn chưa xảy ra.

Khi ấy chân tướng chưa lộ diện.

Khi ấy…anh cũng chưa từng phá nát tình yêu cùng giấc mộng của bản thân.

.

.

.

Anh không biết cách biến ra một món ăn ngon.

Càng không biết làm thế nào để yêu thương một người.

Nhưng anh có thể chậm rãi học. Trước kia lúc anh yêu Triệu Tân chưa bao từng dám đem tình cảm của mình nói ra, anh luôn sợ hãi bị tổn thương, anh luôn tạo cho mình một đường lui thật hoàn hảo.

Anh không biết một điều, rằng yêu là phải mạo hiểm.

Có thể phía trước tồn tại vực sâu vạn trường.

Cho dù là sâu đến mãi mãi, nhưng nếu yêu một ai đó, bạn có thể sẽ vì người ấy mà bước tiếp.

Posted in DỊCH

Muốn review mà không review được. Nên là lược dịch một phân đoạn trong 1Q84 bản tiếng anh, quyển thứ hai. Cuộc nói chuyện giữa Tengo và người cha. Mình đọc nó trên máy bay hồi bốn tháng trước. Bây giờ nó vẫn là đoạn đối thoại hay nhất của 1Q84 từ đầu đến giờ.

Này đương nhiên hông bằng quyển đã xuất bản! Đừng có ai so sánh đấy! Tội mình!

*Lượn đi ngủ*

“Người có khỏe không?”

“Tôi ổn, cảm ơn cậu.”

.

.

.

“Cậu đến từ Tokyo phải không?”

“Vâng, từ Tokyo.”

“Cậu chắc chắn phải đi bằng tàu cao tốc.”

“Đúng vậy. Gần chỗ Tatekama. Sau đó con chuyển sang tàu địa phương để đến được Chikura.”

“Cậu đến đây để bơi sao?”

“Con là Tengo. Tengo Kawana. Con của người.”

“Cậu sống ở đâu tại Tokyo?”

“Tại Koenji, khu phố Suginami.”

“Rất nhiều người nói dối bởi vì không muốn trả tiền cước cho đài NHK.”

“Cha!” “Con là Tengo. Con của người.”

“Tôi không có con trai.”

“Người không có con trai,”

.

.

.

“Vậy con là gì?”

“Cậu không là gì cả.”

.

.

.

.

.

“Người đang nói cái gì vậy?”

“Cậu không là gì cả.” “Cậu chưa từng, cậu không phải, và cậu sẽ không là gì cả.”

.

.

.

.

“Điều người đang nói, có nghĩa là, người không phải là cha thân sinh của con,có phải không? Người đang nói với con rằng chúng ta chẳng có chút máu mủ nào gắng kết với nhau, phải không?

.

.

.

.

.

.

“Cha,” “Có lẽ người không phải là người đã sinh ra con, nhưng con vẫn sẽ gọi người như thế, bởi con không biết phải gọi người như thế nào khác nữa. Thật ra, con chưa từng thương người. Thậm chí nhiều lúc con còn cảm thấy ghét người nữa. Người biết điều đó, đúng không?”

.

.

.

.

.

.

“Con chẳng là gì cả.” “Người nói đúng. Con giống như một kẻ bị quăng vào biển đêm, trôi nổi, đơn độc. Con cố kiếm tìm, những chẳng có ai ở bên. Con cố kêu lên, nhưng chẳng ai đáp lời. Con không có liên kết với bất cứ điều gì. Điều gần gũi nhất của gia đình mà con có, chính là người, nhưng người lại mang bí mật theo mình và không bao giờ muốn nói với con…”

1Q84 – Quyển 2, chương 8.

Posted in DỊCH

1Q84 Quote and Review part 1

Eh Hèm…. 

Cuối cùng, vì không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa, mình đã mua bộ 1Q84 của Haruki Murakami bằng tiếng anh. Bắt đầu hành trình một ngày hai chương truyện. Đoạn đường này hứa hẹn còn rất dài, rất dài….nhưng không sao, mình thật vui khi được bước đi.

Và mình nghĩ, sao không viết lại những gì mình đã đọc chứ?

Vì thế từ bây giờ, nếu gặp những đoạn quote hay, mình sẽ post lên, sau đó vận dụng trình độ tiếng anh xì cùi để dịch. Âu cũng là một cách luyện tập tốt! :). Dĩ nhiên là bản dịch của mình sẽ không quá hay, vì đa phần nó sẽ dựa theo mặt chữ và cảm giác của mình. Việc này hoàn toàn vì niềm yêu thích tiểu thuyết tuyệt vời này mà thực hiện.

Sau mỗi hai mươi chương, mình sẽ bắt đầu review và tóm tắt lại hai tuyến truyện song song có trong đó.

Chỉ là một sở thích nhỏ nhặt trong những lúc trời mưa rảnh rỗi mà thôi.

Continue reading “1Q84 Quote and Review part 1”